Thứ Sáu, 4 tháng 11, 2016

Tản Mạn

Có một tình yêu dành cho cô gái, mãi mãi là dành cho cô. Trọn vẹn!

Đi thẳng vào con ngươi là một khoảng không bao la.  
Trời đã sang đông, đó một mảnh đất rất rộng có một ngôi nhà một tầng được xây rất đơn giản, kiến trúc tao nhã phối hài hòa với màu trắng xanh da trời. Mọi thứ thật nhẹ nhàng nhưng nó có thể khiến mọi cặp mắt yêu nó từ ngay cái nhìn đầu tiên bởi sự thanh thoát, bình yên. Ngôi nhà đấy được xây nằm giữa khung cảnh thiên nhiên rất đỗi bình dị, màu xanh của cây cỏ, màu nâu nâu của đất, màu trắng tinh khôi của nước. Nó hút hồn tất cả những ai yêu sự nền nã, những ai cần sự dung hòa, và cả những ai tìm kiếm một niềm tin khi cô đơn.

Trước cửa chính có một cái ao được đào vuông vắn đến từng cm để thả tất cả các loại cá với nhau. Mỗi ngày chúng chung sống hòa thuận như một gia đình, cô gái yêu chúng lắm, có những buổi chiều đông ngồi lặng lẽ ngắm si mê mà viết lên những tác phẩm thơ thi vị đến vô cùng. Chúng cứ vô tư như thế, tự do phóng khoáng từ từ đi vào lòng cô.
Có cả màu xanh non, màu của cỏ cây, tất cả đều là một tay cô trồng. Mở khóa trái tim là cảm giác khoáng đạt man dại. Có một khu vườn mà ở đó có tất cả các lài cây ăn trái cứ thẳng tắp tưởng như thể chúng không chịu đứng lệch hàng. Từng hạt mầm đều do cô ươm, vun xới, chăm bón từng li từng tí, nhẹ nhàng và cẩn thận.
Cô ấy thích một vườn trồng rau sạch, có cả bí đỏ là loài cô thích nhất. Cô gái trồng chúng theo những luống hình tròn mà để một lối đi vào giữa. Đứng ở trung tâm có thể ngắm được tất cả chúng, cứ lớn lên bình yên từng ngày trong vòng tay cô.
Và hoa, thứ mà khiến cô ngây ngất. Những loại hoa nhỏ nhỏ tím tím, chấm điểm màu trắng xanh được cô gái trồng theo từng khóm quanh khu vườn. Không quy tụ vào một chỗ mà nó có mặt ở mọi ngóc ngách ở trong khuôn viên khu vườn. Nó có ở mọi dấu chân cô đi.
Trong cái khoảng không gian nằm trọn với thiên nhiên như thế, ở đó có một cô gái dành tình yêu của mình cho chúng, hằng ngày, hằng ngày. Nâng niu từng ngọn cây non, cứ tỉ mẩn tỉ mẩn từng chút từng chút. Cô thích được như vậy. Một cô gái mà ai nhìn vào cũng tưởng rằng cô sẽ cô đơn lắm. Nhưng với cô, đây chính là tình yêu, mọi thứ cứ nhẹ nhàng pha lẫn bình yên. Tất cả cả là dành cho cô, sẽ ôm cô vào lòng vô điều kiện.
Cứ mỗi sáng thức dậy, đôi tay trắng mềm ấy kéo chiếc cửa rèm màu xanh nước biển ra để hưởng lấy cái tiết trời tươi mát của buổi sáng. Cô vươn vai một cái và chào ngày mới bằng nụ cười thật tươi.
Ở đây mọi thứ luôn trong lành và tinh khôi, nơi mà chỉ cần cô đưa tầm mắt ra là cả một nguồn năng lượng sẽ đến bên cô. “ A vườn rau của cô đã nhú mầm non” cô ấy sẽ thích thú điều đó như khám phá ra được điều mới một chân lý nào đó cho xem. Cái màu xanh non ấy khiến cho lòng người dễ yêu chúng, vì chúng quá mực tinh khiết. Đặt cả vào đó là một mùi hương dài dại của cây cỏ, của hoa, nó man mác len lỏi vào từng chỗ sâu thẳm trái tim để bẻ gẫy mọi ổ khóa đưa cô gái đó đến với tình yêu đời một cách không tính toán. Nó khiến cho cô gái đó không có cơ hội nào khước từ và yêu nó đến như-điều-vốn-dĩ-đã-thế.

Trong cái khoảng không ấy có một tủ sách ngoài trời, tình yêu của cô là sách, ở từng trang sách. Mỗi khi cứ mân mê nó, lòng cô tự tại đến vô cùng, cứ sâu thẳm, cứ nồng nàn.
Một cô gái mạnh mẽ với tất cả, nhưng cũng rất đỗi nhẹ nhàng, yêu sự mộc mạc dung dị. Cô mãi là cô, thích chăm sóc tất cả những gì mà cô yêu, cô yêu mảnh đất này đến vô cùng. Tình yêu đâu nhất thiết phải câu lệ, phức tạp đâu, hãy cứ bình yên như thế, nhẹ nhàng, và thật chân thành. Những thứ đó mang lại cho cô cảm giác được yêu.
Nó khiến cô không phải khóc, khiến cho cô mở lỏng mình thật lâu, khiến cho cô có cảm giác được ôn trọn, bao bọc. Khi mà cô mỏi mệt, bước chân về chốn bình yên đấy, vitamin lại dâng tràn, cô ấy sẽ lại được yêu ngay lập tức.


Tình yêu chính là hai chữ an yên!